Tôi Đỗ Huy Thọ bệnh nhân phòng D302. Khi ra viện tôi gói ghém vài dòng gửi lại bằng tình cảm chân thành. Do tuổi cao, sức yếu nên thường thường phải đi điều trị tại khoa Truyền Nhiễm. Vì vậy mỗi lần đến điều trị được các bác sĩ tận tình cứu chữa, nhanh ổn định. Rất cảm động vì bệnh tuổi già khi đi chữa bệnh được các bác sĩ an ủi, động viên. Tôi có nhớ một thầy thuốc giỏi đó là Hải Thượng Lãn Ông có nói “Cây có hoa ắt sợ người ta hái, người có danh ắt lụy, ví bằng trốn được cái danh thì sống thú vị hơn nhiều. Nhà thơ Xuân Diệu có nói:”
Khi vui thì chuyện đã đành
Lỡ khi đau yếu lúc tàn canh
Ở đời sợ nhất lòng chung thủy
Anh cảm ơn em vạn vạn lần”
Mỗi hạnh phúc, vui mừng hạnh ngộ gặp được một thầy thuốc có tinh thần trách nhiệm cao còn gì sung sướng hơn tư tưởng, tâm hồn một nhà giáo, một thầy thuốc bao giờ cũng trong sáng, thanh bạch luôn võ trang cho bệnh nhân không những chữa và phòng bệnh. Khi ra viện không biết nói gì hơn. Xin chân thành cảm ơn toàn thể khoa Truyền nhiễm đã chữa bệnh cho bệnh nhân nhanh khỏe, còn mang cho bệnh nhân nguồn vui hạnh phúc. Ra về tôi không quên câu nói:
“Mai sau dù có bao giờ
Mà hình ảnh ấy không mờ nét ghi”